GIÓ TRÁCH BẠN Nầy bạn! Hãy vươn vai đứng dậy Hút ta vào tận phổi người đi Và gồng gân đấm thẳng vào kia Chân chuyển hướng, tung ra một cước Cho tan bao nỗi sầu da diết Kéo lại linh hồn của thuở xưa Lẫm liệt khí hùng hằn sỏi đá Khiến lòng ta cảm một chiều mưa! Và đã theo người qua khắp nẻo Từ dòng sông vắng đến cheo leo Trời xa hiu hắt hòa đêm tịch Ôm ấp, ngân nga vạn sáo diều Thế mà tan vỡ mộng đầu yêu Trở lại hồn xưa dưới bóng chiều Biến cánh chim trời thành rũ rượi Tâm tình tan tác hóa rong rêu Sao cứ trầm mình trong cõi chết Để hồn tàn tạ lụy sầu ai Liệng hồn sĩ khí vào sông lạnh Buộc trói tâm hồn chuỗi đắng cay! Ta thấy nghẹn ngào như nối tiếc Một thời xa cũ khí hùng hưng Giờ theo lam khói trôi mù mịt Suối biếc u hoài, lệ nhỏ xuân Người đã bao lần thôi nhớ nữa Tìm quên dĩ vãng phủ mây khuya Vậy mà lòng cứ loanh quanh mộng Giọt rớt, sương buồn, mãi động đưa! Nguyễn Thành Sáng