Chén Cơm Chan Nước Mắt Gượng ngồi dậy, tay cầm cái muỗng Ráng múc cơm đẩy xuống dạ tàn Cố mong sức khỏe kéo lần Cầm chèo bơi sóng qua ngàn hiểm nguy! Vợ đã vội ra “đi về trước” Bỏ lại đây não nuột tình sâu Hai năm lặng lẽ trôi mau Nuôi con gà trống nén sầu quả tim Dòng nhấp nhố bảy chìm ba nổi Cánh tay chèo tê mỏi từng cơn Để rồi bỗng chốc một hôm Bệnh tình đổ ụp bào mòn tấm thân Nằm xuống đó muôn phần bi đát Mất việc làm, tiền bạc lại không Gió giông, sóng dữ bập bồng Mảnh thuyền rụng lái quay vòng đảo điên! Tội cho trẻ, trăng nghiêng nửa khuyết Tuổi còn thơ nào biết gì đâu Thương cha vàng võ ốm đau Phải đành nghi học, qua cầu lắc lư Đi làm mướn, bưng tô rửa chén Kiếm chút tiền đỡ miệng cả nhà Nỗi buồn da diết, xót xa Nhìn tròn chưa đến, vội tà ánh rơi Bát cơm nầy! Hỡi ơi! Nước mắt Tôi chan vào, lùa hết xuống đây Trời cao có hiểu, có hay Đớn đau quặn thắt, đoạn đoài ruột gan!... 6/1/2018 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Của Mẹ Con ơi! Lặng lẽ mẹ nhìn con Trong sáng, vô tư đượm cánh hồn Mê mải sách đèn nuôi ước vọng Mà lòng của mẹ quặn từng cơn! Con lớn lên dần bên gối mẹ Trong dòng biển thắm ấm tình cha Nhấp nhô theo nước về sông lớn Hướng vọng mây ngàn một chốn xa Không thể để con phải nhuốm sầu Biến hồn tượng đá lặng chìm sâu Cho nên thắt thẻo niềm riêng mẹ Chỉ dưới đêm buồn nghẹn khổ đau Năm xưa hụt hẫng chuyến đò đời Sắc thắm phai dần cõi mộng rơi Lạc lõng, chơi vơi thuyền bến đổ Đành dừng ghé lại, cất chèo bơi! Nào hay nửa độ ánh phai mờ Mới biết nơi nầy chẳng có thơ Nhưng trót cắm sào neo chỗ đậu Chỉ còn ảm đạm với chơ vơ Mẹ thấy nát lòng cuộc sống chung Tình yêu nhạt nhẽo cuốn hoàng hôn Chim đơn tịch vắng sầu tơi hót Vắng lặng mờ khuya xé mảnh hồn Vạn khúc êm đềm của trái tim Từ lâu mẹ khoá kín im lìm Đêm chung giường chiếu hồn xa biệt Hai sắc lạnh lùng trải bóng đêm… Nếu như hiểu được sự tình nầy Nửa độ hoa hồng có lắc lay Cánh mỏng dật dờ theo gió lộng Hương ngàn con trẻ có còn say! Nguyễn Thành Sáng
EM ĐÃ SAI RỒI Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì Một thuở trăng vàng soi suối biếc Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi!... Em nát tâm hồn theo tháng năm Bao lần khóc hận dưới khung xanh Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn Đối mặt cuộc đời mây xám phủ Bầu trời là cả sắc vàng thu Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng Bốn phía bao quanh dãy mịt mù Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai Con tim xưa trẻ ngân lai láng Giờ chẳng còn chi nhịp đập nầy!... Anh hiểu em buồn, em khổ đau Lắm khi thao thức dưới canh thâu Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu Phải chi ngày ấy đừng im lặng Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh Để hờn với nghẹn lại cho anh Em đã sai rồi em biết không Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc Có xá gì đâu một tấc lòng Nguyễn Thành Sáng