CHỐN CŨ CÒN ĐÂU Chân bước nhẹ nhàng qua lối cũ Lòng nghe rười rượi cảnh chiều thu Năm xưa xanh mướt hai bờ trái Nay vắng, hoang tàn một cõi u! Bên kia thuở ấy có con đò Lữ khách dập dìu qua đó đây Cặp bến hàng me trăm trái đổ Những chiều gió thoảng lá rơi bay Một chiếc cầu tre ngang đoạn kinh Người qua chầm chậm lắc rung rinh Kế bên chim đậu trên cành trúc Cất tiếng líu lo réo bạn tình Con đường đất phẳng dẫn về làng Đắp thẳng hai bờ dãy chiếu xanh Lúa chín ửng vàng phơi ánh biển Trên trời lằn trắng giũ bay nhanh… Giờ đây tất cả đã trôi dòng Phủ cảnh tịt mờ giá lạnh đông Kỷ niệm kéo về, chân khựng gót Nỗi buồn lan nhẹ trước khô đồng! Cuộc sống chuyển mình hay lụn tắt Mà sao vàng võ, biến hoang sơ Khiến cho thao thức, ngân lời nhớ Vọng bóng hồn xưa, nỗi thẫn thờ Tôi bước chân đi, ngoảnh lại nhìn Nghe niềm thổn thức, nhớ trăng xinh Trời nay thu chết hình xưa cũ Lạc lõng, chơi vơi một chữ tình! Nguyễn Thành Sáng