LỜI CỦA GIÓ Đừng uống, người ơi, đừng uống nữa Men nồng phôi lãng tạm mà thôi Tan rồi lại trở về bao nhớ Quằn quại tâm hồn, ngất tả tơi Mấy ai vẹn sống giữa dòng đời Mãi ánh trăng vàng, mãi sáng soi Chẳng rã đêm tàn, vầng bóng nhạt Trả về cô tịch, một chơi vơi Và có mây nào chẳng cánh bay Trôi về xa thẳm mịt mờ phai Từng con sóng gợn ngàn năm lộng Cũng một chiều thu tỉnh lặng hoài Hoa xuân rực rỡ dưới vầng đông Sắc thắm long lanh tỏa ánh hồng Thoáng độ thời gian không mấy chốc Rũ tàn, héo úa, rụng từng bông! Lửa nào cháy mãi chẳng lần tàn Khúc nhạc êm đềm lại chẳng tan Ý sống, tâm tình ngàn biến đổi Trời xa luôn trải, phủ mây ngàn… Thôi hãy xoá sầu, trôi nỗi lụy Chun nầy nốc cạn hết rồi đi Đừng ngồi đó nữa, hồn quay mộng Chỉ nát cuộc đời với thống bi Mây ám sẽ qua, trời lại sáng Vầng đông trổi dậy, ánh vàng mai Trăm hoa đua nở, còn khoe nụ Nối tiếp khung trời vạn sắc say! Nguyễn Thành Sáng