Qua tuổi bốn mươi mới biết mình già Không trẻ nữa để cho phép lòng nông nổi Không thể vứt hết tất cả chỉ vì một tiếng gọi Từ thẳm sâu lòng buồn Nào phải vô tâm đâu mà nước mắt chẳng còn nữa để tuôn Lúc tột cùng đớn đau đành lặng im nín khổ Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui! Đêm tỉnh giấc mới hiểu thế nào là đơn côi Muốn dựa vào vai ai gào một tiếng thôi mà không thể Lớn rồi... nào còn con trẻ Để nương nhờ, dựa dẫm, mộng mơ Có những lúc thèm trở lại ngày thơ Gặp lũ bạn từng một thời rong ruổi Uống chén rượu giả say nhìn sông cười rười rượi Sông nhìn lại đứa giả say chếnh choáng kiếp người Qua tuổi bốn mươi mới thấu thế nào là cuộc đời Thế nào là phận người - thì ra khổ đau hay hạnh phúc cũng chỉ là chốc lát Quay cuồng theo nhân gian mà tụng ca, hò hét Đến phút ngắt thanh âm nuốt nhạt nhẽo vào lòng ...ôi một đời người hốt toàn hư không Vậy mà rồi tự dối mình dư giả Qua tuổi bốn mươi chẳng còn gì trong tay cả Ngoài những đường phận duyên đứt đoạn khóc cười Ngoài những nếp chân chim cuối mắt đầu môi Ngoài phía chân trời đứa giả say nhìn thấy Không ngờ qua tuổi bốn mươi ta buồn đến vậy Ta ơi!