ĐÔI MẮT CỦA EM Đôi mắt này, đôi mắt của ngày xưa Loang nỗi nhớ nhẹ đưa vào sâu thẳm Cho anh hết bâng khuâng, niềm trăn trở Rồi êm đềm ngắm tỏ tận xa xăm, Đôi mắt này khẽ cười, anh yêu dấu! Có hiểu chăng đau đáu những ngày xa Em ngơ ngẩn dưới tà trông diệu vợi Thèm cánh hồn bay tới gặp người ta? Đôi mắt này, khéo léo ngón thon thon Phủi mây xám hoàng hôn tan mất dạng Để chút nữa không gian bầu rộng lớn Hết áng mờ lởn vởn đậy vầng trăng Đôi mắt này! Anh Sáng ơi! Giữ mãi Cuộc tình ta nước chảy tận trùng dương Dẫu sỏi đá trải đường chân vẫn tới Điểm tận cùng vời vợi của yêu đương… Vậy mà nay đôi mắt phủ vạn sầu Bởi bất hạnh vỡ câu thề ước hẹn Màn sương tím trùm lên niềm khắc dấu Mũi tên chì xuyên thấu quả tim em Để đôi mắt! Đôi mắt thắm ngày xanh Hóa nhàn nhạt treo cành cây héo rũ Bao ước mơ ấp ủ dưới long lanh Một thoáng đã tan tành qua lối ngõ Đôi mắt của em giờ buồn muôn thuở Cuốn khung tàn vò võ quấn chiều đông Từng thu đến bềnh bồng theo ngọn gió Loáng thoáng về nỗi nhớ một dòng sông... 22/7/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)